Chúng
ta sáu, bảy,tám mươi,
Đều
là các tuổi nghỉ ngơi an nhàn
Sống
những ngày sức tàn vô bệnh,
Được
những ngày khỏe mạnh là vui.
Chỉ
mong được chút thảnh thơi,
Để
mà nghỉ dưỡng ăn chơi là mừng
Những
chuyện đời ta đừng suy nghĩ
Thêm
phiền lòng rầu rĩ tâm can
Cuộc
đời sống đã khô khan,
Làm
sao cho tuổi đời tàn được yên.
Rồi
một sớm qui tiên là hết,
Trần
gian ai thoát chết đâu mà.
Trăm
năm trong cõi người ta,
Buồn,
vui, sướng, khổ chỉ là thường thôi.
Cõi
trần thế hết cười lại khóc,
Lợi
với danh lăn lóc đua chen.
Thôi
thì ganh tỵ, ghét ghen,
Tham
lam,ích kỷ , đê hèn khó coi.
Trông
chán ngán tình đời giả dối,
Thiếu
nghĩa nhân toàn lối bịp lừa
Luân
thường đạp lý thờ ơ
Dưới
chân đảo ngược càng dơ dáng buồn
Rồi
hai chữ vô thường là hết
Giàu
với sang cũng hết mà thôi
0 nhận xét:
Đăng nhận xét